Nhưng chúng ta còn quên, có một cái pháp nữa tức là pháp thứ sáu
đó. Do cái ý, ở đây nói nhãn,
nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý. Thân thì
có xúc, mà ý thì nó có khởi ra các pháp
cho nên cái pháp nó làm cho chúng ta trở thành những kiến chấp.Nó cũng ghê gớm vô cùng. Nó trói chặt chúng ta. Biết cái
pháp của mình là sai chứ chưa dám bỏ đâu.
Khi mà mình nghĩ rằng con đường thiền của tui tu đây đúng của Phật rồi mà sự thật nó trật lất à, nó hổng đúng.
Mà họ nói nó là đúng rồi, họ bỏ hổng có được. Cũng như họ tu tập thiền xuất hồn, họ nói đây
là xuất hồn tôi có xuất hồn được rồi, cho nên
từ đó họ không bỏ được. Đó là cái pháp, cái pháp làm cho họ dính mắc. Nó cũng
cám dỗ dữ lắm.
Khi mà đọc được cái bài nào đó họ thích thú, cũng chẳng hạn như có người đọc sách của ông Krisnamurti, trời ơi! nó hay quá, quá chừng hay. Do đó mở miệng ra thì cứ Krisnamurti không ở trỏng à. Mà cuối cùng thì ông ta chỉ có miệng không à, chứ không có giải thoát như Krisnamurti chút nào hết. Cho nên cuối cùng cái đó gọi là cái kiến chấp của pháp. Mà cái đó nó lôi cuốn cũng mạnh lắm. Hở ra chút nào thì ông ta dương cổ ra mà khạc ba cái thứ đó. Nó không phải là con đường giải thoát, mà là con đường tà, một con đường sai, mà lý luận nghe nó siêu việt dữ lắm. Cho nên từ đó chúng ta bị cái lầm chấp đó, chúng ta thấy nó hay, cho nên chúng ta bị dính nó rồi. Nó cũng làm chúng ta cũng thích thú cũng say mê, cho nên nó trói buộc chúng ta rất chặt. Cho nên ở đây thì Phật nói năm, chứ sự thật ra nó là sáu. Sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp mà, chớ đâu phải là cái thứ thường đâu.
(Nghe
băng - phút 24,25: Xin bấm vào đây)
***
…Đó thì hôm nay Thầy nói để quý thầy rõ được, khi một người mà đã tu học đã có cái sự thành tựu được sự giải thoát, nó có cái sự thông minh kinh khủng lắm, nó không lường được cái trí tuệ thông minh đó. Cho nên nó nghiên cứu tất cả nó biết được cái sai cái đúng. Bây giờ Thầy nói cho quý thầy thấy như thế này, hiện bây giờ nếu có một người mà tu như Thầy để làm một bằng chứng thì cái hình ảnh của đức Phật Thích Ca không phải là cái hình ảnh như chúng ta thấy bây giờ đâu. Nói cho quý thầy biết không phải đâu, nghĩa là chúng ta dẫn tâm trở về quá khứ, chúng ta sẽ thấy được cái mặt đức Phật Thích Ca thật sự. Mà có một người tu được như Thầy, thì đó là cái sự ấn chứng với nhau để nói rằng chúng ta thấy đúng, còn bây giờ có một mình Thầy, Thầy nói ra người ta cho là nói láo, cho nên Thầy đâu có nói cái chuyện mà mơ hồ đó được.
Cho nên nếu mà có mười người, một trăm người tu được như Thầy thì đó là cái bằng chứng cụ thể nhất là tất cả những hình ảnh của đức Phật Thích Ca bây giờ dẹp bỏ hết, chúng ta không xài cái đó đâu. Thầy nói thật sự với quý thầy bởi vì con đường tu hành nó không phải là nó còn cái thời gian quá khứ lâu như xưa đâu. Hai ngàn năm trăm bốn chục năm nay đâu phải là thời gian xa lắc xa lơ gì, cái hình ảnh của đức Phật Thích Ca nó vẫn còn ở trong quá khứ đó chứ đâu mất. Chúng ta trở về đó thì cái hình ảnh Đức Phật như thế nào thì nó y như vậy chứ không phải cái mặt nó như búp bê vậy đâu. Cho nên phải có một người mà tu tập được như Thầy thì chúng ta sẽ có người ấn chứng với chúng ta tin tưởng. Hai người, mười người, một trăm người càng làm cho người ta tin thì tất cả những cái bộ mặt mà tượng đồng cốt chúng ta dẹp hết. Thầy nói thật, còn nếu bây giờ chúng ta dẹp, chúng ta nói ai tin người ta chỉ nói mình nói huyễn hoặc, nó không có cái bằng chứng cụ thể.
Cho nên Thầy mong rằng quý thầy nỗ lực tu hành đúng những cái lời mà Thầy dạy đó các thầy sẽ đạt được, không có lâu đâu. Thầy một mình trong thất mười năm mà Thầy rèn luyện một mình không có người hướng dẫn mà Thầy còn làm được, còn các thầy làm sao làm không được, có Thầy hướng dẫn, chỉ có chuyên cần siêng năng, giữ gìn giới hạnh cho đúng, xa lìa những cái tâm dục, tâm ham muốn của mình, thì phải đạt được tới đó chứ đâu có gì mà khó. Pháp hành chúng ta rõ ràng cụ thể chứ đâu phải chúng ta... cái pháp hành là cái pháp dùng để mà chúng ta tạo ra một cái lực của tinh thần chúng ta rất mạnh mà, sai bảo cái gì cũng được hết thì quý thầy đã thấy rõ cái pháp hành, ở đây Thầy chỉ dạy các thầy cụ thể chứ đâu phải là cái chuyện mơ hồ tu hành kiểu ngồi đó mà lơ mơ lơ mơ rồi cái hành đó làm sao tới đâu. Đó là những cái mà chúng ta cần phải biết để chúng ta thực hành cho rốt ráo những cái pháp vi diệu như vậy. Bỏ cuộc đời để đi làm những cái gì vĩ đại chứ bỏ cuộc đời để đi làm những cái việc nhỏ mọn như vậy sao …(Nghe băng (từ phút 37): Xin bấm vào đây)
Xin các cô chú và các anh chị độc giả lưu ý:
Trả lờiXóa1. Một số tư liệu và bài đăng trong trang blog này được lấy trên mạng Internet và được trích dẫn toàn văn hoặc một phần với nguồn trích dẫn kèm theo. Bài đăng được trích nguyên văn với nội dung không thay đổi ngoại trừ một số sửa đổi về lỗi chính tả, phông chữ, cách trình bày khi thấy cần thiết.
2. Các bài được đăng thường nêu lên các góc nhìn khác nhau; ít nhiều, trực tiếp hoặc gián tiếp có liên quan đến vấn đề xuất hồn trong Pháp lý Vô vi. Các góc nhìn này thường khác với các quan điểm thường thấy trong Vô vi, những lời ca ngợi Pháp lý Vô vi có nhiều trên các trang web. Các góc nhìn này được chọn một mặt vì chúng hầu như không được đề cập đến hoặc bị né tránh trong giới hành giả Vô vi, mặt khác dường như toàn bộ Phật Giáo chính thống phủ nhận vấn đề xuất hồn và cho rằng các cảnh giới xuất hồn – là điều được tán thành trong Pháp lý Vô vi – không thật có , chỉ nằm trong tưởng uẩn mà thôi.
3. Lập trường xuyên suốt của trang web này là không khẳng định hay phủ định những gì được đăng, không cho những nội dung bài đăng là hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai. Các cô chú và các anh chị có thể tự do đọc hay không đọc, tuy nhiên tác giả trang blog này xin được không chịu trách nhiệm về những nội dung của những bài đăng. Quyền và trách nhiệm nhận xét nội dung trong các bài đăng thuộc về các cô chú và các anh chị độc giả.
Xin cám ơn các cô chú và các anh chị.